shadow

Từ những năm còn ngồi trên ghế nhà trường trung học phổ thông, tôi đã rất có cảm tình với tiếng Trung Quốc. Nhưng khi ấy chỉ đơn thuần là cảm thấy biết một thứ ngôn ngữ tượng hình thật ngầu, hơn nữa lại có nhiều cơ hội để phát triển khi Trung Quốc là quốc gia láng giềng. Nhưng sự thay đổi của toàn thế giới đã khiến tôi nhận thức rõ ràng hơn về tầm quan trọng của tiếng Trung.

Vào khoảng cuối năm lớp 12, tôi đã dành một khoảng thời gian để học tiếng Trung Quốc, song song với việc ôn thi tốt nghiệp. Khoảng thời gian ấy thực sự vô cùng mệt mỏi và áp lực. Nếu như những đứa bạn cùng lớp áp lực 10 thì chắc tôi phải áp lực gấp đôi chúng nó vì tôi là đứa duy nhất học thêm cả tiếng Trung. Nhưng sau cùng thì những gì tôi nhận được đã rất xứng đáng với những gì mà tôi đã bỏ ra.

Sau khi có kết quả thi tốt nghiệp THPT, tôi lại lao đầu vào thi chứng chỉ ngoại ngữ tiếng Trung (HSK) và dành được số điểm khá cao, vượt sức mong đợi. Cùng năm ấy, tôi đã quyết định sẽ đi du học tại Trung Quốc. May mắn cho tôi là cả bố mẹ cùng anh trai tôi đều đồng ý, dù vẫn có chút lo lắng rằng tôi sẽ không thể tự chăm sóc cho chính mình. Nhưng sau cùng có lẽ thấy quyết tâm của tôi cao quá nên mọi người cũng đành chấp nhận cho tôi đi du học, với điều kiện phải chăm chỉ gọi điện về nhà.

Mùa thu năm ấy, tôi bắt đầu cuộc sống tự lập một mình nơi đất khách quê người. Kéo lê chiếc vali với vô số đồ đạc, đứng một mình trong sân bay, tôi bỗng thấy có chút ngỡ ngàng. Vậy là tôi đã thật sự rời khỏi vòng tay cha mẹ, vậy là tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới ở một môi trường mới, một đất nước mới. Nhưng cảm xúc ngỡ ngàng ấy cũng nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho cảm giác háo hức khám phá đang dâng trào.

Ngôi trường đại học mà tôi theo đuổi nằm ở Côn Minh, một thành phố hiện đại nhưng cũng chứa đựng một bề dày về văn hóa lịch sử vô cùng đồ sộ. Nhiều người từng so sánh thành phố này như một “tiên cảnh trên mặt đất” với cảnh đẹp nên thơ cùng khí hậu mát mẻ. Đồ ăn tại nơi này cũng rất ngon miệng và người dân cũng vô cùng thân thiện. Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên khi đến thành phố này, sự lơ ngơ của mình khi đứng bắt xe về trường đã khiến cho một người qua đường đi tới và dùng tiếng anh nói chuyện. Khi nghe nói tôi là du học sinh vừa mới đến thành phố, người này đã nhiệt tình chỉ đường cho tôi làm sao để về được trường. Khi lên taxi, anh ta còn nhắn bác tài xế hãy giúp đỡ tôi. Thật sự ban đầu tôi cũng cảnh giác và có chút lo lắng, nhưng người lái xe dường như nhìn ra điều này nên cũng rất cẩn thận trong cách nói chuyện. Đến khi đến tận cổng trường, bác ấy mới nói chúc tôi may mắn và học tập thật tốt. Điều này khiến tôi cảm thấy ấm lòng khi ở đất khách quê người.

Vào năm thứ hai khi tôi đến Trung Quốc du học, tôi đã lên kế hoạch sẽ đi khám phá mọi ngõ ngách trên đất nước rộng lớn tỷ dân này. Không ngờ khoảng đầu năm 2020, đợt bùng phát của dịch bệnh đã Covid đã khiến tất cả mọi thứ bị đình trệ, không chỉ tại Trung Quốc mà còn rất nhiều quốc gia trên thế giới. Thành phố nơi tôi ở cũng dần có lệnh phong tỏa. Việc lên lớp của chúng tôi cũng bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh lần này. Trong những ngày tháng ấy, gia đình tôi vô cùng lo lắng cho tình hình của tôi và thường xuyên gọi điện hỏi thăm tôi cũng như giục tôi về nước. Nhưng với niềm tin vào con người và công nghệ cũng như trình độ y thuật của Trung Quốc, tôi tin chắc rằng Trung Quốc có thể đối phó với dịch bệnh và đã chọn ở lại Trung Quốc.

Trong thời gian xảy ra dịch bệnh, những người xung quanh tôi, những người bạn Trung Quốc và những người bạn nước ngoài đã làm việc và giúp đỡ lẫn nhau, may mắn thay dịch bệnh đã dần được kiểm soát. Những du học sinh như tôi thậm chí còn được cả nhà trường và thầy cô giáo lo lắng cho nhiều hơn. Khi mọi thứ vẫn còn ổn định, các giảng viên và sinh viên của ngôi trường đại học mà tôi theo học đã tạo điều kiện thuận lợi và giúp đỡ rất nhiều cho các sinh viên quốc tế từ khắp nơi trên thế giới, giúp tôi có cơ hội gặp gỡ những sinh viên đến từ các quốc gia khác. Chúng tôi thường xuyên chia sẻ với nhau về những kiến thức đã học, những trải nghiệm và cả những nét đặc sắc trong văn hóa mỗi quốc gia. Chính những người bạn này đã giúp tôi cảm thấy bớt cô đơn khi phải một mình ở nơi đất khách quê người. Sau mọi chuyện, tôi cảm thấy vô cùng yêu mến đất nước và con người nơi đây.

Trước khi dịch bệnh nổ ra, tôi cũng đã có cơ hội đi tới một số khu vực quanh Côn Minh để trải nghiệm những nét đẹp đặc sắc của từng khu vực cũng như cảm nhận sâu sắc về nền văn hóa của Trung Quốc. Tôi đã đến Shangri-La, Lệ Giang, Đại Lý, Xishuangbanna và những nơi khác để trải nghiệm sâu sắc những nét văn hóa địa phương. Ngoài Vân Nam, tôi còn đến đảo Cam ở Trường Sa để ngắm cảnh rừng, tôi đã leo lên tháp Hoàng Hạc ở Vũ Hán và nghe văng vẳng đâu đó bài thơ của thi nhân thời nhà Đường – Thôi Hiệu. Tôi đã có cơ hội dạo chơi trên đảo, ngắm hoàng hôn đang buông xuống trên mặt biển xanh thẫm. Tôi đã đến Thành Đô để ăn món đậu phụ Mapo và món lẩu cay xé lưỡi đặc trưng của nơi này.

Thông qua những chuyến đi, tôi lại càng hiểu rõ hơn về phong tục tập quán, bối cảnh lịch sử, sự phát triển kinh tế và thói quen ăn uống của nhiều vùng khác nhau trên đất nước Trung Quốc. Tôi thực sự cảm thấy ngưỡng mộ hệ thống giao thông vô cùng tiên tiến của quốc gia này. Bên cạnh đó là môi trường sống, học tập và làm việc ở đây dù khá căng thẳng nhưng lại vô cùng thú vị.

Đi nhiều, trải nghiệm nhiều, tôi lại càng cảm thấy yêu nơi này hơn. Những chuyến hành trình vẫn luôn thôi thúc trong trái tim khiến tôi phải tiếp tục đi, tiếp tục cố gắng, học tập và trải nghiệm luôn là hai thứ song hành nhau. Sự cuốn hút của Côn Minh nói riêng và Trung Quốc nói chung là vô tận, nó luôn là thứ mà tôi cho rằng sau này dù có đi đến đâu thì tôi cũng sẽ không bao giờ quên được những kỷ niệm và trải nghiệm này.

Trải nghiệm du học đặc biệt này đã khiến tôi gắn bó hơn với Trung Quốc, đồng thời cũng khiến tôi cảm kích sâu sắc niềm tin vững chắc của người dân Trung Quốc trong việc đoàn kết và xây dựng một cộng đồng vì tương lai chung cho nhân loại. Dù cho là chỉ có một mình ở nơi xa lạ, nhưng tôi thực sự cảm nhận được sự ấm áp, an toàn và tuyệt vời của Trung Quốc, và Trung Quốc đã trở thành quê hương thứ hai của tôi. Tôi tin rằng mối lương duyên giữa tôi và đất nước này cũng chỉ mới bắt đầu.

Tin liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.